Dương Lam

DUNG NHAN MÙA THU

Tuổi ấu thơ không về qua thành phố,
mắt em buồn nên trời đọng sương khuya.
đêm thức giấc ôm mùa thu chạy trốn,
hồn xa xưa mây  trắng lạc đường về .
 
Trời với đất cũng bao lần hò hẹn
nên mùa thu về ngủ giữa môi em.
bởi ngây thơ nên tình thành vụng dại.
anh trở về say giấc ngủ muôn đêm,
Đường khuya vắng nghe hồn đơn thổn thức,
ngày lê thê nắng xế chiều tà ,
nơi phố nhỏ chiều nao em có khóc ?
có nghe hồn thương tiếc những ngày qua ?
Trời cao nguyên núi đồi khuya trở lạnh,
phiến đá buồn in hằn vết suy tư  ,
cành hoa lạ cúi đầu thương tuổi dại ,
đêm u buồn như giọt lệ em thơ  .
Dưới chân anh biển ngàn năm nổi sóng ,
dậy trùng dương từng lớp lớp sa mù .
thuyền em nhỏ chiều nào xa bến nước ,
trong bềnh bồng phiêu bạt chảy về đâu ?
Anh ngủ đây trời mây đây vẫn trắng ,
sương cũng buồn nhưng môi bỗng dưng khô .
bởi nhớ em hình hài rêu cỏ mọc ,
đem yêu đương làm tiếng- hát- sông- hồ.
 
Dương Lam

Được bạn: vdn 29.10.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "DUNG NHAN MÙA THU"